Các bạn thân thương của tôi ơi!
Vào Web, thấy ý tưởng được thể hiện
của mỗi bạn, tôi đã đọc, đã ngắm, đã cảm tận trái tim mình tấc lòng của cuộc
đời thông qua các bạn. Tôi đã không còn dám gọi là các bạn trẻ như mọi khi, bởi
vì qua từng dòng chữ chắt chiu, chân thật, chặt chẽ, đầy cảm xúc chân nguyên
nhưng cũng vô cùng thanh thái ở từng bài các bạn viết cho nhau. Tôi đọc thấy
những trằn trọc ưu tư, những chăm lo cần mẫn. Từ cách nhìn lại mình để đặt mình
trong toàn cảnh, cách gom những suy nghĩ, nuôi cảm xúc và rồi viết lại một cách
có thể nói là tương đối tròn vẹn những ý tưởng ban sơ thuở tập làm người lớn.
Tôi đọc thấy nơi các bạn sự tự tin, đỉnh đạt của một “tuyên ngôn” chính xác hơn bao giờ hết. Tôi đọc chầm chậm, từng bài, từng dòng rồi từng chữ, tôi nghe thấy tiếng cười bật lên hồn nhiên tự lòng mình, tôi nhận ra những giọt ấm nồng bất ngờ lăn trên má. Cả khóc lẫn cười trong cái khắc thời hạnh phúc rất riêng chợt đưa con người ta về lại thuở nằm nôi, ngáy ngủ lim dim với cái nắng hanh ngày hè ơ ầu tiếng ru của mẹ, để rồi giật dậy tắm mát, dầm mình trong cơn mưa đầu mùa, nghe từng hạt long lanh của nước quyến luyến trên mái tóc non tơ bồng bềnh thời con gái.
Tôi nhận ra âm thanh của nỗi vui
mừng đang xôn xao, nhảy múa trong tâm hồn mình. Không chỉ vì sự nhận biết của
các bạn về chỗ đứng của mình trước biến thiên thế giới chung quanh mà tôi thật
sự chia sẻ với tâm trạng hưng phấn, sự trưởng thành của các bạn trong từng cảnh
huống mà sự thuận tiện hầu như không cân bằng với những khó khăn khi phải học
tập, làm việc xa nhà, xa nước, cách biệt người thân từng tháng năm không hẹn.
Những gởi gắm của từng bạn qua mỗi dòng chữ, tôi đọc thấy không chỉ khát vọng
vươn lên, đi từ ở mỗi bạn mà còn là sự kiên trì, chịu thương chịu khó tìm tòi
học hỏi, tự nâng mình lên, tự nhận trách nhiệm về mình với lòng biết ơn sâu
nặng bàng bạc thấp thoáng giữa những dòng viết gọn, viết nhanh nhưng đã khiến
người đọc nghẹn lòng khi nhận ra cái chất người thật sáng trong, thật lấp lánh
như những hạt ngọc quí báu tiềm ẩn lắng sâu trong từng con chữ.
Các bạn không phải cám ơn tôi, mà
trái lại, hãy để tôi nói với các bạn điều ấy.
Cám ơn các thế hệ sau tôi từng bước
trưởng thành trong sự chăm sóc nâng niu giữa khó khăn trăm chìu đến hy sinh
thân mạng của các thế hệ tiền nhân, cũng như từ hổn độn bất an khó nghèo của
những năm dài gian nan bất ổn khi cả vật lực lẫn con người phải dành cho cái
ngày non sông gấm vóc được liền một dãi.
Môt lần nữa, cám ơn các bạn thân
thương của tôi, sức sống cuồn cuộn tri thức tuổi thanh xuân của các bạn đã đang
truyền cho hơi ấm làm mới lại, làm ấm hơn, giá trị hơn ngôi nhà Cải lương một
trăm năm…
Cũng như hình ảnh “Mái chùa che chở
hồn dân tộc”, nơi mỗi chúng ta dù ra đi bất cứ thời khác nào, bất cứ lý do gì
cũng chộn rộn, khao khát, nhớ nhung, chờ đợi ngày trở về cứ mỗi mùa chim én bay
liệng trong bầu trời trong lành mát rượi báo tin xuân. Và cũng chỉ có quê nhà,
với hình ảnh dòng sông, con đò bến nước mới cho chúng ta cảm giác an lành, hội
ngộ trước bàn thờ tổ tiên ông bà với nghi ngút khói hương với ”…Thịt cá dưa
hành câu đối đỏ“, với chiếc áo mới vòng tay khấn nguyện đất trời “…Cầu cho cha
mẹ sống hoài với con!“
NS Bạch Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét