HẠT BỤI THIÊNG
Khúc
hát, lời ca, bài thơ, bức họa... làm gì, ở đâu, thời nào cũng là những
xót xa cay đắng hờn trách thế nhân than thở - cuộc đời. Hai từ ngắn ngủi
thôi nhưng bao trùm Ðông Tây kim cổ làm tiêu tốn bao trang giấy, hao
tổn bấy nhiêu tinh lực của các nhà văn, các học giả, các Thiền sư...
giữa vách núi cội cây, nơi thâm sâu núi rừng hay hàng quán mái hiên chốn
đông đúc phố thị, nơi cuối bãi đầu ghềnh chòi hoang nẻo vắng hoặc kinh
thành tráng lệ, điện ngọc cung vàng, xe ngựa thênh thang. Ðâu đâu cũng
cảm cũng nhận cũng thấy cũng nghe "Ðời là bể khổ", "Bể trần ai theo
chúng lội ra khơi, mấy mươi năm nào giận, nào thương, nào khóc, nào
cười, lăn lóc vở tuồng trong vũ trụ...". Cuộc đời dâu biển đổi dời, lòng
người sâu cạn bất chợt nắng sớm mưa mai đã dằn vặt Nguyễn Du khiến Ðoạn
trường Tân thanh dây sắt dây đồng tay Kiều rướm máu. Nghẹn ngào tấu lên
khúc tương tư dầu dãi phong trần hoa phai lá nhạt, trầm luân điệu oán
Giang Nam liễu khóc, tùng đau, bụi hồng giã biệt...
Và rồi :
"Trăm năm kết cục đều như thế,
Ngoảnh lại mênh mông đám bụi mù".
Những
chờ, những đợi, những hẹn hò gió trúc sương mai thêm nặng nề da diết,
cay đắng nỗi niềm biệt ly sầu, cười đau khóc hận khi lỡ chuyến đò chiều
cầu duyên gãy nhịp, chiếc đàn tình long phím chùng dây :
"Một kiếp đã thề cùng dạ thẳm,
Trăm năm đành phụ với đầu xanh".
Người - vật, vương tướng - để đô, quý là mấy, đẹp là mấy, uy quyền vững chãi là mấy, vẫn thất bại bó tay trói mình theo quy luật của muôn đời tử biệt sinh ly, tường ngã rêu phong bụi hồng cỏ úa. Tiếng tiêu điệu sáo ngón đàn rồi cũng thay xoang đổi nhịp.
Cô
má đỏ môi hồng thành mẹ bồng cháu bế, người bạn để trái đào giờ gọi cụ
thưa ông! Cuộc đời, hạt bụi, thời gian... đến, đi, qua, lại trong cái
khoảng không gian vô tận, nổi chìm xuôi ngược đau đớn, thương tâm, bùi
ngùi, cảm khái. Ðã từng có biết bao triều đại, dân tộc, bao nhân cách,
tâm hồn chịu trầm luân khổ ải, bật tiếng kêu thương ai oán não nùng, lưu
lạc chơi vơi giữa đêm trường thế kỷ. Tiếng lòng cất lên vời vợi thê
lương, chân thành, bi thiết ngỏ cùng mây ngàn gió núi hạt bụi non cao,
mà tri âm khúc bi ca vắng dạng, tri kỷ điệu thức hài mãi mãi bặt tăm...
"Hận xưa khôn hỏi trời già
Nỗi oan phong vận, mình ta buộc vào "
(Thơ chữ Hán của Nguyễn Du)
Cho đến một ngày, tính đến nay đã trên hai ngàn năm trăm năm. Ngày hoa nở suối reo chim ca cỏ hát, toàn thể vũ trụ rực rỡ vui mừng chào đón sự ra đời của sinh vật Người được kết tinh bằng những hạt bụi thiêng quý hơn vàng hơn ngọc. Ngày đức Phật ra đời! Giờ đây còn hơn ba mươi tháng nhân loại bước vào năm thứ hai ngàn của chu kỳ đầu tiên sau Tây lịch. Thêm một lần Phật tử trên toàn thế giới cảm động hân hoan đón chào ngày sinh của đức Thích Ca Mâu Ni. Người cũng từng được sinh ra như mọi con người trên trái đất, và quy luật hóa thành đến chu kỳ tan hoại cũng chuyển lưu từ hạt bụi. Phật tử chúng ta chào đón Người đồng nghĩa với niềm vui khi nhận ra ánh sáng thiện lương đang ngự tri giữa trái tim mình.
Theo
bước chân Người, chúng ta hướng về chánh pháp. Mọi nguyên nhân gây đau
khổ cho con người, làm cách nào con người vượt qua nỗi khổ tìm cho mình
con đường giải thoát, hành trình của hạt bụi trong quá trình tiến hóa
của muôn loài, từ sinh vật nhỏ nhất không thể nhìn thấy bằng mắt cho đến
những khối vật chất lớn lao vô biên đang thường hữu có mặt và biến mất
để rồi tái hiện lại trên vũ trụ bằng vô số các dạng sắc tướng khác
nhau... đã được Người phân tích, lý giải đến rốt ráo, để từ đó cuộc đời
vốn được ví như là biển khổ sông mê, trầm luân khổ ải, không còn làm cho
con người mê muội sợ sệt, hoang mang hốt hoảng; trái lại giúp cho con
người có thời gian ngắm nhìn mình, quan sát thế gian, làm những cuộc so
sánh tự thân.
Qua
đó sống với cuộc đời đẹp hơn, chân thật hơn, cần mẫn đáng yêu hơn. Cùng
nhau học cách giữ gìn, bảo vệ và bày tỏ lòng biết ơn cuộc đời nơi mọi
sinh vật trên hành tinh trái đất cùng thừa hưởng chung nguồn sống hồn
nhiên miên viễn của vũ trụ. Nhờ giáo lý của đức Phật, con người hàng
ngày bước những bước vững chắc tự tin trên hành tinh trái đất, tìm mình
trong vũ trụ, soi mình trước tấm gương đời. Bằng giáo lý của đức Phật
được truyền bá, con người biết mình, tin mình có khả năng tự làm bè, tự
đóng thuyền đưa mình đến bên kia bờ giác bằng những hành động thiết
thực, bằng tấm lòng khoan dung, vị tha, bác ái dành cho đời.
Vẫn
mãi mãi là hạt bụi luân chuyển ngàn triệu năm theo duyên khởi đất trời
nhưng biết nương nhờ giáo lý của đức Phật, người con Phật có khả năng
chọn cho mình những hạt bụi thiêng trong trùng trùng bụi cát, sao cho sự
sống trong từng mỗi hơi thở mang lợi ích đến muôn người, trải vạn vật.
Biết ơn ông bà tổ phụ cho ta thân người, biết ơn đất nước hàng ngày nuôi
dưỡng mầm sống trong ta, biết ơn đức Phật cho ta trí tuệ để có thể nhận
rõ mọi sự vật từ bản chất thật của nó, từ đó tìm thấy lại cái bản lai
diện mục của mình :
"Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ,
Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn,
Pháp môn vô lượng thệ nguyện học,
Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành".
Bốn nguyện lớn của đức Phật vì thương xót chúng sanh đang chịu đau khổ chìm đắm trong sinh tử. Lòng từ bi, trí tuệ sáng suốt của Người mãi mãi soi rọi cho chúng ta trên con đường đi đến sự giác ngộ. ngày Ðản sinh đức Phật! Ngày trần gian vạn đóa sen hồng đua nở, chào đón hạt bụi thiêng gieo chất ngọc cho đời.
NS Bạch Tuyết - PD Dịêu Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét